Tình Thày nhớ Trò: LM viện trưởng đại học treo ruy băng trắng.

Tình Thày nhớ Trò: LM viện trưởng đại học treo ruy băng trắng.

 

Theo linh mục viện trưởng viện đại học Công Giáo Phan Sinh Steubenville ở Ohio (Franciscan University of Steubenville) thì cái nơ mầu trắng biểu hiệu cho nỗi lòng cuả người Cha mong Con. Vì thế mà cha viện trưởng Dave Pivonka, T.O.R (Third Order Regular of St. Francis of Penance, dòng 3 Th. Phanxicô Ăn Năn Tội), đã treo một chiếc nơ trắng ở trước cửa các ngôi nhà nguyện cuả trường Đại học.

“Nó nói lên rằng: ’Cha sẽ không bao giờ quên con’”, ngài nói.

Trong cái vắng vẻ cuả nguyện đường, ngài vẫn không thể quên lúc chia tay sau buổi lễ cuối cùng với đám học trò thân yêu, khi chúng lục tục kéo nhau đi nghỉ xuân (Spring break), và rồi biến cố Covid-19 xảy ra, chúng không về nữa. Các bậc thầy cô huynh trưởng bây giờ chỉ còn biết cầu nguyện cho chúng được an toàn, và ngày ngày mong ngóng giống như người Cha Hiền trong Thánh Kinh mong chờ đứa con lưu lạc trở về nhà.

Ngài nghĩ rằng các linh mục giáo xứ bây giờ cũng có cùng một tâm tư như thế, và ngài hy vọng các giáo xứ cũng sẽ gắn lên một chiếc nơ trắng, để báo hiệu cho đàn chiên rằng: ”I Will Never Forget You” (Cha sẽ không bao giờ quên con).

Sau đây là bài viết rất tâm tình cuả ngài, đăng trên CNA

 

White Ribbons: 'I Will Never Forget You'

By Father Dave Pivonka, TOR

Những chiếc nơ trắng: 'Cha sẽ không bao giờ quên con'

Vào chiều ngày 6 tháng 3, tôi đi dạo quanh khuôn viên của Đại học Tổng hợp Steubenville, nói lời tạm biệt với các sinh viên khi họ bắt đầu đi nghỉ mùa xuân. Vào buổi chiều lạnh lẽo đó, tôi đã không thể tưởng tượng được rằng những học sinh đó sẽ không quay lại trường để kết thúc năm học. Thậm chí còn không thể tưởng tượng hơn nữa, là Đại học của chúng ta, nơi Thánh lễ luôn là trung tâm của cuộc sống khuôn viên cuả trường, cũng ngưng việc cử hành Thánh Thể công khai.

Đáng thương thay, tại Đại học Franciscan, giống như mọi nơi khác, vì sự lan truyền mau chóng trên toàn cầu của coronavirus, đã khiến cho cái việc không thể tưởng tượng được đó trở thành một thực tế mới.

Tôi đã sống với thực tế mới đó hơn hai tuần nay và tôi không hề thích nó. Vì vậy, tuần trước, tôi đã quyết định làm một cái gì đó về nó: Tôi treo một dải ruy băng trắng trên cửa nhà nguyện Đại học của chúng tôi.

Hãy để tôi giải thích.

Thật là đau lòng khi không thể cử hành thánh lễ với sinh viên, giảng viên, nhân viên và gia đình họ. Tôi nhớ tiếng hát và tiếng cười đầy ắp, tiếng khóc của những em bé và phản ứng của các tín hữu. Hơn hết, tôi nhớ lúc rước lễ; Tôi nhớ trao Chúa Giêsu cho những người đói khát muốn đón nhận Ngài.

 

Tôi hiểu tại sao các giám mục và các nhà lãnh đạo của chúng ta đưa ra quyết định mà họ đã đưa ra. Tôi không đặt câu hỏi về sự cần thiết của những quyết định đó. Giữ khoảng cách xã hội một cách cực đoan, là một điều ác nhưng cần thiết bây giờ.

Cũng giống như thế, giống như tất cà các anh em linh mục của tôi ở khắp mọi nơi, tôi nhớ con chiên của tôi. Tôi mong mỏi ngày chúng tôi có thể tụ họp, để thờ phượng, để lắng nghe Lời Chúa, để rao giảng và tiếp nhận Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể.

Tuy nhiên, cho đến ngày đó, tôi muốn những người đàn ông cũng như phụ nữ mà tôi phục vụ biết rằng họ luôn ở bên tôi trong tâm trí và lời cầu nguyện, rằng tôi sẽ không để một ngày trôi qua mà không cấu nguyện cho họ trước mặt Chúa, và tôi không bao giờ có thể quên họ.

Thậm chí quan trọng hơn, tôi muốn họ biết rằng Chúa không bao giờ có thể quên họ. Chúa đã không quên dân cuả Chuá khi họ lang thang trong sa mạc trong 40 năm. Chuá cũng không quên họ dù họ tôn thờ ngẫu tượng, coi thường các giới răn và bị lưu đày ở Babylon. Như vậy thì Ngài cũng sẽ không quên chúng ta bây giờ.

 

Xin đừng nhầm lẫn: Chúa chúng ta không muốn bị tách khỏi dân của mình như thế này. Chúa Giêsu muốn hiến thân cho chúng ta. Ngài muốn chúng ta gặp gỡ Ngài qua phụng vụ, trong Giáo hội và trong Bí tích Thánh Thể. Vì thế đây là lúc đưa vào các dải ruy băng trắng.

Ruy băng từ lâu đã là một dấu hiệu của sự tưởng nhớ. Nó nói lên với thế giới cái ý tưởng rằng chúng ta đã không quên một ai đó: một tù nhân, một người lính hoặc một người bạn bị bệnh. Tôi đã buộc một dải ruy băng trắng lên trên cánh cửa Nhà nguyện Chúa Kitô, cũng như Nhà nguyện Portiuncula, ở Đại học Franciscan, để nhắc nhở cộng đồng của chúng ta rằng các linh mục của họ và Thiên Chúa của họ đã không quên họ. Tôi xin mời những người bạn của tôi, là linh mục và giám mục, cũng hãy làm như vậy. Và họ, họ cũng đang mời thêm linh mục và giám mục khác tham gia.

Hy vọng của tôi là khi một người Công Giáo đi bộ hoặc lái xe qua nhà thờ của họ, họ sẽ thấy những dải ruy băng trắng đó và biết rằng các linh mục của họ đang cầu nguyện cho họ và chờ đợi ngày có thể mở những cánh cửa đó để chào đón họ vào bên trong.

Tôi cũng hy vọng, khi họ nhìn thấy những dải ruy băng đó, họ biết rằng Chúa Giêsu cũng đang chờ đợi ngày đó. Chuá khao khát một ngày khi chúng ta có thể tụ tập, và Ngài có thể ở chung với tất cả chúng ta một lần nữa, qua bí tích.

Ngày đó vẫn chưa đến. Giống như người Do Thái ngày xưa, tín hữu Công Giáo đang phải lang thang lâu hơn. Nhưng Chúa Giêsu không để chúng ta mồ côi. Ngài vẫn ở bên chúng ta. Ngài ở cùng chúng ta trong Kinh thánh, đó là Lời của Ngài. Ngài ở cùng chúng ta qua người khác, những người mà chúng ta chung sống, làm việc chung sở hoặc gặp gỡ trực tuyến. Ngài ở với chúng ta trong lời cầu nguyện cả trong im lặng và trong vẻ đẹp của các công trình sáng tạo, đang cất lên những lời ca ngợi Thiên Chuá qua vẻ đẹp cuả mùa xuân cuối cùng cũng đã đến.

 

Hãy tìm Chúa Giêsu ở tất cả những nơi đó. Hãy tìm Chúa Giê-xu nơi bạn đang ở. Và khi bạn nhìn thấy những dải ruy băng trắng treo trên cửa nhà thờ, hãy nhớ lời hứa của Chúa trong Ê-sai 49:15: Cha sẽ không bao giờ quên con.

Giữa những hỗn loạn và bối rối, và điên rồ, hãy để những dải ruy băng đó là một lời nhắc nhở rằng các linh mục của bạn vẫn còn ở với bạn. Hãy để họ là một lời nhắc nhở rằng Chúa Giêsu vẫn còn ở với bạn. Và hãy để họ là một lời nhắc nhở rằng một ngày nào đó, cuộc lưu đày này sẽ kết thúc, các nhà thờ sẽ mở cửa lại, và các linh mục của bạn sẽ đứng đó, sẵn sàng và chờ đợi để vui vẻ chào đón bạn về nhà.

Trần Mạnh Trác

 

 

Read 921 times

Last modified on Donnerstag, 02/04/2020

ĐỨC MẸ MARIA tước hiệu LAVANG
Bổn mạng Liên Đoàn Công Giáo Việt Nam Tại Đức

https://hinhanh.ldcg.de/

 

« April 2024 »
Mon Tue Wed Thu Fri Sat Sun
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          

Chuyện Phiếm Đạo Đời

Vậy, xin thưa: thoạt khi lọt lòng mẹ, bần đạo được xếp hạng thứ mười hai trong gia đình nhỏ bé, các cụ tìm không ra cái tên nào hay đẹp hơn nữa, bèn đặt cho cái tên là Trần Ngọc Tá, rồi đi hỏi cha xứ Trịnh Như Khuê (lúc ấy làm linh mục chánh xứ Hàm Long, Hà Nội), rồi sẽ sửa đổi sau. Nhưng, cha xứ Hàm Long sau đó làm Giám Mục rồi Hồng Y, các cụ thân sinh ra bần đạo không còn dám quấy rầy cha/cố nữa. Quên đi mất. Để rồi thằng bé, khi di cư vào Nam, đến Nha Trang, quan chức cứ gọi tên lên mà hạch hỏi, thay vì gọi tay Trần ngọc Tá, cứ phiên âm thành Trần Ngọc “Té”, nghe như thằng bé bị té giếng không nghe tiếng gọi, mãi chẳng lên. Thôi thì, từ đó xin chọn tên này làm … quê hương. Dẫu khó thương. Và, đó là những tâm tình hơi khó thương, nhưng có thật, đấy ạ.

Và, đáp ứng câu của chị Đỗ Thị Thu Vân, cựu giáo chức ở Sài gòn, đã hỏi: tại sao các vấn đề người viết đưa ra, đều bỏ ngỏ, không giải đáp? Bần đạo tình thật thưa: mình rất tránh những tranh luận/cãi vã về lập trường thần học, rất thánh kinh. Phần này, xin nhường lời cho các đấng bậc cao siêu, đứng lớp. Riêng cá nhân, chỉ nhìn ra vấn đề trong sống Đạo, ở đời thường. Đã là tốt. Các giải đáp, cho vấn nạn đặt ra cho mỗi người, ở cuộc sống; hãy cứ để mọi người được kiếm tìm. Một khi đã gặp gỡ Đức Kitô rồi, sẽ có đáp số cho riêng mình, mà sống Đạo. Trong cuộc đời. Với mọi người.
Trần Ngọc Mười Hai

Những Sự Kiện Sắp Tới

Keine Veranstaltungen gefunden

Lịch Mục Vụ

  

KyyeuLDCG

Để đánh dấu mừng kỷ niệm 40 năm Đại Hội Công Giáo Việt Nam tại Đức, Liên Đoàn Công Giáo đã thực hiện một tập kỷ yếu ghi lại những sinh hoạt của LĐCGVN và tất cả hình ảnh của các Đại Hội Công Giáo kể từ ngày thành lập cho tới nay. Mọi chi tiết cần biết xin liên lạc Văn Phòng LĐCGVN

Đặc San Giáo Sĩ Việt Nam

2018 10 09 14 31 09

Đặc san Giáo Sĩ Việt Nam được phát hành qua email 2 tuần một lần. Nếu muốn nhận trực tiếp bằng email, xin vui lòng gởi thư GHI DANH tại địa chỉ: giaosivietnam@gmail.com

LyTrungTin

Soạn Giả cuốn Hỏi Ngã Chánh Tả Tự Vị và Tạp Chí Dân Văn không giữ bản quyền cuốn sách này, do đó tất cả mọi người vì nhu cầu viết tiếng Việt đều có thể in ấn cũng như sử dụng cuốn Tự Vị này, mong rằng đây là một đóng góp tích cực và nhỏ nhoi cho cộng đồng người Việt tại Hải Ngoại.

- Download/tải Hỏi Ngã Chánh Tả Tự Vị
- Download/tải Phụ bản

Khách truy cập

Hôm nay 29

Tổng cộng 14238115

Lên đầu trang