Print this page

Ông (bà) hãy đi, và cũng hãy làm như vậy!

Ông (bà) hãy đi, và cũng hãy làm như vậy!

Bài Tin Mừng trong Thánh lễ hôm nay, Chúa Giêsu không chỉ dạy cho người thông luật kia, mà Người còn dạy cho tất cả nhân loại một bài học thiết thực, để mọi người có thể tìm được hạnh phúc trong cuộc sống nơi trần gian này. Thánh Luca trình thuật rằng:

Có người thông luật kia đứng lên hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?" Người đáp: “Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào!" Ông ấy thưa: "Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình." Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”

Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng: “Nhưng ai là người thân cận của tôi?” Đưc Giê-su đáp." Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: ‘Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.’ Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” Người thông luật trả lời. "Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với ngườiấy." Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy."

Thiên Chúa truyền cho ông Mô-sê lên núi Sinai, ở đây,  Thiên Chúa ban cho Dân của Người mười giới răn. 

Và điều răn thứ nhất, quan trọng nhất mà ông Mô-sê truyền lại cho dân rằng:

“Nghe đây, hỡi Ít-ra-en ! ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng ta, là ĐỨC CHÚA duy nhất. Hãy yêumến ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), hết lòng hết dạ, hết sức anh (em). Những lời này tôi truyền cho anh (em) hôm nay, anh (em) phải ghi tạc vào lòng. Anh (em) phải lặp lại những lời ấy cho con cái, phải nói lại cho chúng, lúc ngồi trong nhà cũng như lúc đi đường, khi đi ngủ cũng như khi thức dậy, phải buộc những lời ấy vào tay làm dấu, mang trên trán làm phù hiệu, phải viết lên khung cửa nhà anh (em), và lên cửa thành của anh (em).” (Đnl 6,4-9)

Những người Pha-ri-sêu, luật sĩ và kinh sư đều thuộc lòng Điều răn thứ nhất này, còn Điều răn thứ hai là “yêu mến người thân cận như chính mình thì, có lẽ họ chỉ hiểu là những người trong gia đình và những người thân thiết với mình thôi; chứ chẳng lẽ cả thiên hạ này là người thân cận của tôi. 

Vì vậy, ông luật sĩ muốn chứng tỏ là mình có lý. Nên ông mới thử Chúa Giêsu xem Người nói thế nào. 

Chúa Giêsu biết được suy nghĩ của ông, nên Chúa lấy người Sa-ma-ri đặt vào dụ ngôn để mọi người dễ hiểu. 

Dân thành Samari (Thủ phủ của Israel) bị ngoại bang xâm chiếm và  đồng hóa, ở đây người ta thờ kính Thiên Chúa và cả các thần ngoại giáo nữa, nên dân nước Giu-đa (Jerusalem) coi họ như dân ngoại, không giao thiệp với người Samaria. 

Chúa Giêsu kể dụ ngôn người Samari nhân hậu, để nói cho chúng ta biết, hãy theo gương người này, vì tất cả mọi người được sống trên đời này là do Thiên Chúa tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa và NGƯỜI đã tác sinh vào trần gian. Vì vậy, tất cả mọi người đều là thân cận của nhau. 

Chúa Giêsu hỏi người thông luật cũng như hỏi tất cả mọi người chúng ta: Vậy theo các ông các bà nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” Người thông luật trả lời. "Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy." Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy."

Sống Lề Luật là biết Thiên Chúa, kính thờ Thiên Chúa, nhưng nếu thờ ơ lãnh đạm với người thân cận, thì chỉ là người yêu mến Thiên Chúa nơi đầu môi chót lưỡi mà thôi. 

Lời Chúa dạy chúng ta: “Nếu ai nói: “Tôi yêu mến Thiên Chúa” mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúamà họ không trông thấy. (1Ga, 20)

Kinh Thánh cũng cho chúng ta biết: “Ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động theo đức tin, thì nào có ích lợi gì? Đức tin có thể cứu người ấy được chăng? Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no”, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì? Cũng vậy, đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết. (Gc 2,14-17)

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã mặc Khải cho toàn thể nhân loại biết: “Thiên Chúa là TÌNH YÊU” và tràn đầy “LÒNG THƯƠNG XÓT”. Xin Tình Yêu Chúa mọc rễ và lớn lên trong tim con, để con cũng ra đi và làm như người Samari nhân hậu kia. Amen. 

Giuse Bùi Văn Toàn, FD (Gia đình con cái của Chúa)

Read 433 times

Last modified on Dienstag, 04/10/2022